[Dịch] Nhạn Thái Tử

/

Chương 8: Chỉ Hồ Vi Thê (1)

Chương 8: Chỉ Hồ Vi Thê (1)

[Dịch] Nhạn Thái Tử

Kinh Kha Thủ

5.012 chữ

28-11-2025

Lời rằng, tuyết xuân tan chảy là lúc lạnh nhất, hiện tại nửa đêm càng thêm rét buốt. Dù đang di chuyển, đám người hầu sắp đông cứng nhìn thấy phía trước có thần từ, lập tức bẩm báo với xe ngựa: “Thái thái, tiểu thư, phía trước có một tòa thần từ, có nên dừng chân nghỉ ngơi ở đây chăng? Cách Lâm Hóa huyện đã không còn xa, nhưng giờ chưa đến lúc mở cổng thành, có vội đến cũng phải đợi ở cửa thành.”

“Vậy đi xem trong thần từ có chủ nhân hay không, nếu có, hỏi xem có thể vào trong nghỉ ngơi được chăng.” Trong xe ngựa vang lên giọng nữ, dù cố ý giữ vẻ bình thản, vẫn khiến lòng quản sự khẽ xao động.

Y vội cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn bàn tay ngọc ngà đang vén rèm vải lên, đáp lời: “Vâng, thái thái.”

“Khoan đã, để Tinh Trúc đi hỏi.” Không biết người bên trong vì sao đột nhiên đổi ý, sau đó từ trên xe ngựa bước xuống một nha hoàn. Tuy là nha hoàn, tuổi còn nhỏ, nhưng nét mày như họa, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời, vô cớ mang theo chút mị ý, được chủ gia ban họ Hồ, chính là đại nha hoàn Hồ Tinh Trúc của thái thái.

Quản sự cũng mới được đề bạt không lâu, tuy không hiểu thái thái nhị phòng Hồ gia vì sao dám dùng nha hoàn xinh đẹp như vậy, dù sao phàm là nữ chủ nhân, bình thường đều sẽ không thích loại nhan sắc này, nhưng mình là hạ nhân, lại không thân cận với thái thái bằng đối phương, nên không dám để lộ mảy may, còn phải bồi khuôn mặt tươi cười.

Hồ Tinh Trúc làm việc nhanh nhẹn, trực tiếp đi qua gõ cửa, Tô Tử Tịch ở bên trong nghe thấy, hỏi: “Ai?”

Hồ Tinh Trúc thấy thiếu niên đang đọc sách bên đống lửa quay lại, anh khí bức người, mặt nàng bỗng đỏ lên, hành lễ khom gối: “Chúng ta là thân quyến Hồ gia, đi đường đến đây, cửa thành chưa mở, lại có gió tuyết, không biết có thể vào trong nghỉ chân tránh tuyết hay không?”

Người đi đường suốt đêm còn rất ít gặp, Tô Tử Tịch quan sát thêm vài lần, mặt nha hoàn càng đỏ hơn.

“Vào đi, vốn là thần từ, ta cũng là ở nhờ.” Tô Tử Tịch đáp.

Hồ Tinh Trúc trở về bẩm báo thái thái, trong xe ngựa lại truyền đến tiếng nói: “Vậy qua đó nghỉ ngơi đi.”

Xe ngựa từ từ chạy tới, vây thành một vòng ở khoảng đất trống trước cửa thần từ, số ít vào chính đường thần từ, đa số tạm tránh gió tuyết ở sương phòng, có một nữ hộ vệ cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Tử Tịch, trẻ tuổi, anh tuấn, thư sinh —— độ nguy hiểm cao!

Tiếp theo là các nữ nhân xuống xe, thiếu phụ và thiếu nữ ở giữa bọn họ đều che mạng, được mấy nha hoàn bà tử vây quanh, tránh hiềm nghi ngồi xa xa ở góc đối diện, cũng nhóm lửa, lấy thức ăn ra hâm nóng, khi đi ngang qua, hắn hiểu lễ, cúi đầu không nhìn, chỉ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

“Tuy không biết dung nhan hai nữ tử, nhưng thoáng nhìn, có thể thấy khí chất rất tốt, xuất thân khá giả, có điều chuyện này không liên quan đến ta, chi bằng tiếp tục đọc sách, điểm kinh nghiệm mới là của chính mình.”

Nghĩ vậy, Tô Tử Tịch lại cất tiếng đọc sách sang sảng, không để ý thấy thiếu phụ và thiếu nữ đều chợt nhíu mày, mũi khẽ động.

“Khiến người trong thiên hạ, trai giới sạch sẽ, mặc đồ trang trọng, để lo việc tế tự. Mênh mông thay, như ở trên đầu, như ở bên trái bên phải.”

“Vua Thuấn là người đại hiếu vậy thay! Đức là bậc thánh nhân, ngôi là bậc thiên tử, giàu có trong bốn biển. Tông miếu thần từ hưởng tế, con cháu gìn giữ.”

Thiếu phụ và thiếu nữ nghe xong, ánh mắt quét qua, nhìn chằm chằm vào một vệt máu, người khác đều thấy gà rừng đã nấu, tưởng là tiết gà, các nàng lại nhìn nhau, lập tức lộ vẻ kỳ lạ.

Không lâu sau, Hồ Tinh Trúc bưng một đĩa điểm tâm đi tới: “Thái thái nhà ta để bày tỏ lòng cảm tạ, gửi chút điểm tâm qua đây, mong công tử đừng từ chối.”

Nàng cười nói, trong lòng lại có chút kinh nghi, phu nhân và tiểu thư nhà mình sẽ không như vậy a, nàng nhìn về phía Tô Tử Tịch, chẳng lẽ là mị lực của hắn?

Tô Tử Tịch lại không biết suy nghĩ của nàng, từ chối một hồi, thấy đối phương nhất quyết muốn tặng, đành phải nhận lấy nói lời cảm tạ, tiếp tục đọc sách.

Nhất thời không nói chuyện, thiếu phụ hài lòng nhắm mắt nghỉ ngơi, có thể trả xong chút nhân quả này là được, nàng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với thiếu niên này.

Mà thiếu nữ lẳng lặng lấy ra một khối gỗ điêu khắc, ánh mắt Tô Tử Tịch lưu ý một chút, dường như là một chiếc xe ngựa, đang được chạm trổ tinh vi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Tử Tịch, thiếu nữ nghiêng người, khẽ hỏi: “Ngươi là tú tài?”

“Không, mới chuẩn bị thi huyện, còn hai ngày nữa.”

Thiếu nữ đánh giá thiếu niên vài lần, nàng không có phản ứng như nha hoàn, chỉ lắc đầu: “Ta thấy ngươi dạo này sao xui xẻo bao trùm, thi không đỗ đâu.”

Tô Tử Tịch không tin cái này, nhưng nhớ tới lời đạo sĩ lang thang, trong lòng khẽ động, cố ý nói: “Người đọc sách chúng ta, chú trọng chính là tài học có thể thắng mệnh, nỗ lực là được.”

“Tài có lẽ có thể, nhưng chút tài khí này của ngươi còn chưa đủ.” Thiếu nữ chợt cảm thấy mình nói nhiều, che miệng không nói chuyện nữa, tiếp đó thiếu phụ mở mắt nhìn nàng một cái: “Điêu khắc xong chưa?”

“Xong rồi, mẫu thân.”

Đám người này nghỉ ngơi một chút, liền lại đi ra ngoài, khi rời đi nghe được tiếng bánh xe lăn lộc cộc.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!